Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2008

SACH LUOC CAI TRI GAY CHIA RE CUA CONG SAN ( PHAN I )

PHAN II : ĐƯỜNG LỐI CAI TRỊ

CỘNG SẢN CHỦ TRƯƠNG SỬ DỤNG MỌI THỦ ĐOẠN BĂNG BẠO LỰC ĐỂ CAI TRỊ : HĂM DOẠ, SÁCH NHIỄU, GÂY CHIA RẼ, ĐÀN ÁP
(Bài viết thường xuyên được bổ sung và sửa chữa)

1. THỦ ĐOẠN PHÊ BINH VÀ TỰ PHÊ BINH: CHIÊU BAÌ SỬ DỤNG TẬP THỂ ĐỂ CAI TRI CÁ NHÂN :

Dưới chế độ Cộng sản, mọi người dân từ công nhân, cán bộ viên chức đến thợ thuyền đều bị buộc vào các tổ chức tập thể, hoac sinh hoạt trong các hội đoàn, đoàn thể, hoặc làm việc tại các cơ quan, xí nghiệp. Tất cả đều phải tham gia các phong trào, chiến dịch, vận động tuyến truyền, tham dự vào những ngày lễ biểu dương, cổ động, truyền thống một cách tự nguyện để khỏi bị sách nhiễu, đàn áp. Cũng vì sự sống của gia đình mà hầu hết người đàn phải có mặt trong các cuộc họp phê bình xếp loại công tác, xếp loại thi đua, bình bầu xuất sắc, tiên tiến...mà ta thường gọi là họp TỐ KHỔ hay ĐAU TỐ của nhà nước CS tổ chức vào cuối những đợt thi đua hoặc đợt tổng kết. Từng cá nhân trong một đoạn thế, đơn vị, cơ quan.. được hướng dẫn cách thức phê bình và từ phê bình trong các buổi họp tức là biết cách tự danh giá về mình và được khuyến khích phê bình kẻ khác về mọi lãnh vực.

Như vậy trong một tập thể, một cá nhân từ phê bình chính mình chỉ là hình thức "thú tội trước tập thể" và phê bình kẻ khác tức là "phán xét cá nhân trước tập thể", một thủ đoan hiểm độc của công sản nhằm áp đặt chế độ đấu tố lên từng người một mà không đếm xỉa gì đến nhân cách, phẩm giá con người, dẫu vậy chế độ CS vẫn thản nhiên lừa gạt nhân dân, cán bộ viên chức rằng đây là một buổi họp xây dựng đoàn thể, tổng kết thi đua, đánh giá thành tích, góp ý cá nhân, xây dựng và bảo vệ đất nước, thúc đẩy phong trào, bồi dưỡng tư tưởng tiến bộ, là sinh hoạt văn hoá truyền thống của Đảng...

Sử dụng tập thể đàn áp tinh thần cá nhận là một mưu mô cố tính tạo ra sự xúc phạm quyền cá nhân và quyền làm người, coi thường phẩm gía, bêu rếu danh dự trong những xứ sở không có luật lệ, đạo đức. Phê bình một cá nhân ở một nơi riêng tư đã là một sự sai trái, là một sự vi phạm nhân cách của chúng ta trong đời sống văn minh có văn hóa, huống chi là phê bình đánh giá một cá nhân trước đám đông, trước tập thể như là ở trại cải huấn phạm pháp. Ai cũng biết mọi công dân đều có quyền tự do, bình đẳng, không có ai được quyền xâm phạm đến ai. Những cá nhân làm việc tích cực hay tiêu cực, chỉ có cấp điều hành giải quyết, những việc riêng tư thì đã có pháp luật, vậy mà trong những vùng đất CS, chúng lại đem từng người ra trước một tập thể để mổ xẻ, phê phán tư công việc cho đến tư tưởng, đạo đức như một phạm nhân để rồi mọi người tha hồ bươi móc nhau, phê bình tốt xấu một cách thoải mái. Khắp mọi nơi trong các tập thể CS, đều có một bầu không khí chính trị như nhau: theo dõi, phê bình lối sống, áp đặt những từ tưởng giả dối lên những tư tưởng khác, ngớ ngẩn hơn nữa là đã bị CS ép buộc tố khổ nhau mà lại còn cải vả tranh dành xếp hạng hơn thua tốt xấu một cách hết sức lố bịch.

Voi chiêu bài hăm doạ, trấn áp người chống đối, CS đã ép buộc mọi tầng lớp nhân dân phải vào một tập thể, đoàn thể, hội đoàn... Trong một tập thể thường phải có vô số ban, ngành, tổ, đội, ban giám sát, ban thi đua, ban kiểm tra... những ban ngành này đều tự giám sát theo dõi nhau theo kiểu ma trận bát quái vả lại còn bị thúc đẩy bằng những khẩu hiệu dối trá: " phải giữ vững tinh thần làm chủ tập thể, yêu nước là yêu CNXH, thi đua để tăng năng suất, góp ý là để xây dựng nhau, một người vì mọi người..".

Khi bị rơi vào những cuộc họp tổ khổ, người ta thấy một bầu không khí ngột ngạt nặng nề, những từ ngữ chính trị khó khăn, giọng điệu chỉ trích, moi móc đời tư cho đến công việc, phán xét từng lời nói, tư tưởng, thái độ, quan hệ cá nhân đến tình yêu thầm kín...Cái tập thể CS quái thai dị đang nầy bây giờ trở thành một guồng may kềm kẹp sát sao kỹ lưỡng nhất, thâm độc nhất, ai ai cũng có thể theo dõi chỉ trích, va lại bị kẻ khác theo dõi, cả cuộc đời cay đắng của một người dân phai cam chịu nhục nhã uất hận cho đến khi trở thành sự im lặng, sợ sệt. Đây là một cái bẫy gây hận thù, gây chia rẽ tình người, đồng nghiệp, tình anh em, tinh làng xóm nhưng trá hình dưới danh nghĩa xếp loại thì đua, phê bình xây dựng theo ý của Đảng, đúng là một trò bip bợm hèn hạ bỉ ổi, vừa phá hoại tình cảm tự nhiên của con người vừa tạo ra sự ganh ghét thù hiếm lẫn nhau. Chúng nó đã lợi dụng sự thật thà ngay thang của người Việt chúng ta trong cuộc sống, trong sinh hoạt để đưa đẩy, gài thế chúng ta trở thành những kẻ ích kỉ, đối xử xấu xa, như luôn có ác ý với nhau và có một điều oaí ăm là chúng ta lại sợ hãi chính người của mình trong tập thể CS tồi bại này.

Thực vậy, khi phê bình chỉ trích nhau là đã tự mình hủy diệt hết quyền tự do cá nhân rồi, thì làm gì mà có sự tu trong và tôn trọng nhau, các nạn nhân khi đã bị rơi vào cái BẪY CHIA RẼ của HCM và VC thì nếp sống suy nghĩ, những bản tính tự nhiên trước đây khó mà có thể trở về trạng thái bình thường, chẳng hạn như: yêu đời, tự tin, tin vào con người và cuộc sống, biết thương yêu giúp đỡ nhau, sống thoải mái tự do bỗng dưng biến mất mà ngược lại một ý niệm mới, cách sống mới thành hình: sống cô lập, tránh xả giao va chạm, biết vâng lời, tuân theo mệnh lệnh, chỉ thị, thích theo dõi kẻ khác, nghi kị, sống trong u uất, cau có, căng thẳng thần kinh, sợ hãi người chung quanh...

CS đã bip chúng ta bằng cái trò PHÊ BÌNH để mọi người đánh mất quyền tự quyết, mất cả danh dự, lại còn gây chia rẽ, phân hóa đạo đức, đảo lộn tình người, tạo thành một loại văn hóa công sản, thứ văn hóa bẩn, do day chẳng biết tôn trong sự riêng tư kẻ khác, quý trong nhân phẩm mà thích tổ cao rình mò, nói xấu, chê bai dù rằng đó là đồng nghiệp, là bà con lối xóm, chung quy là chúng nó, bọn Công nó muốn mọi người không dám ngồi lại với nhau cũng đoàn kết đứng về phía lẽ phải, đấu tranh vì sự thật vì sự công bằng, vì quê hương dân tộc. Hậu quả là một số người đàn im lặng cúi đầu, chấp nhận sống qua ngày, một số khác a dua với bè lũ CS để hãm hại người lương thiện, kiếm chút cơm thừa của bọn Công phỉ, một bầy ác quỷ địa ngục chỉ biết đày đọa hút máu dân lành.

2. PHÊ BÌNH CA NHÂN:

Mọi người đều biết cái BẪY TẬP THẾ đó những tên đầu sỏ như HCM, MAO, POLPOT, LENINE, STALINE..., đã bay mưu tính kế, chúng đã biến sinh hoạt bình thường của công đồng con người, từ cuộc sống giản dị, tôn trọng lẫn nhau, đầy tình thương yêu và giúp đó để rồi trở thành một lời sống đầy ghét bỏ, thich chỉ trích, phê bình khinh miệt, tạo ra sự xúc phạm để chia rẽ, chúng đã cai trị bằng chế độ tòa án, nhà tù, trại tập trung chỉ biết tố khổ và vu cáo.

Phần lớn các buổi phê bình được tổ chức trong các buổi họp tổng kết, họp thi đua, họp bình bầu, họp kiểm tra chéo, họp liên tịch, họp Đoàn Đãng...có cả trăm thứ họp tra tấn tinh thần. Trước tiên, cả một tập thể tập trung trong các buổi họp, kiểm tra vắng mặt ( hù doạ đầu tiên ), và làm việc theo lịch trình quy định: Thủ trưởng, hay tên cầm đầu đánh giá chung thành tích thi đua, nhấn mạnh vài trò Đảng lãnh đạo, đưa ra kế hoạch, mục tiêu phấn đấu, chỉ tiêu thi đua (hay mệnh lệnh phải thực hiện). Sau phần nhắc nhở vai trò và quyền lực tối cao của Đảng Cộng, mỗi cá nhân tự đọc bản tổng kết thì đua, hàng tháng, hàng quý hay hàng năm của chính mình, tự nhận xét về thành quả và thái độ nhiệt tình công tác của chính mình, sự chấp hành chủ trương đường lối của CS, về công tác, về các chỉ tiêu, về thái độ tư tưởng..( tôi là CS thú thiệt đây , tôi xin khai bảo tất cả!), sau đó chờ đợi sự phê phán, nhận xét, đánh giá của cả tập thể ( tôi sắp bị xét xử!). Mọi người bắt đầu giả vờ khen ngợi đôi điều của đồng nghiệp nhưng lại kèm theo những lời phê bình đánh giá tư tưởng, hành động, việc làm..., có người đem những chuyện cá nhân riêng tư, sự việc trong gia đình ra từ đó mổ xẻ, thôi thì ngàn thứ chuyện moi móc bỉ ổi, không còn gì để che đậy. Người bị phê bình trước đám đông, thông thường có trạng thái tâm lý bị khinh khi, bị theo dõi, bị sỉ nhục vì rêu rao những chuyện riêng tư, và tự hỏi tại sao mọi người có quyền chà đạp nhân phẩm, nhân cách con người, bị chỉ trích và xếp hạng một cách hơm hỉnh trơ trẻn như là đang chửi rủa vào mặt mọi người vậy, nhưng đành phải chấp nhận, im lặng chịu đựng. Một số người tỏ rõ sự khinh bỉ của tập thể của Đảng Cộng, nhưng rồi đến lượt người bị đánh giá phê bình đó cũng được tham gia chỉ trích người khác, lại tìm cách moi móc tất cả đời sống riêng tư của kẻ đã tổ khổ mình cho cả tập thể biết. Nhiều cuộc phê bình đã trở thành cuộc cãi va ngo ngẩn, có khi lại thù ngấm ngầm nhau vì sự nhận định sai trái, công kích cá nhân, làm mất danh dự trước một đám đông.

Chỉ với một thủ đọan phê bình và từ phê bình mà thôi, CS đã đày đọa bao thế hệ trẻ VN, tạo ra một lối sống CS: tập thể chia rẽ, dò xét, nghi kị, thù cá nhân, căm ghét nhau, lòng người đổi thay, tâm tính ích kỉ, phần lớn những cá nhân trong cái tập thể quái gở đó trở nên yếu đuối, nhu nhược, chấp nhận sai khiến và biết vâng lời. CS lại còn dùng nhiều cụm từ hăm doạ, tuyên truyền trong các tài liệu, cuộc họp,.. vừa ru ngủ mê hoặc, đầu độc nhồi sọ, vừa khủng bố tinh thần người dân , đến nỗi người ta mất hết tình đoàn kết, lòng tin tưởng, không dám cùng nhau nói lên những tiếng nói chung để bảo về chính mình và xã hội, huống chi là vấn đề đất nước.

Càng chỉ trích nhau thì càng chia rẽ, càng nghi ki nhau, lại càng có lợi cho CS. Trong cuộc sống thường ngày, gặp nhau nói làm việc sau buổi họp tổ khổ, không ai dám thổ lộ tâm huyết cho nhau nữa mà chỉ im lặng hoặc chi giả vờ bàn về công tác, giữ kẽ với nhau từng lời nói, không dám phê bình sự sai traí của giai cấp thông trị, đường lối tàn ác của CS mà lại khen ngợi những cái vô cung phi lí, ngu xuẩn của Đảng Cộng để được yên thân, không bị tố cáo. Chúng ta là con người, đung ra phải được hưởng thụ nền văn minh và hạnh phúc của chính mình sáng tạo ra thì lại phải sống dưới một địa ngục trần gian. Từ lúc mới sinh cho đến tuổi già đều bị đày đọa, lừa gạt, bóc lột như sống dưới chế độ nô lệ, như bị tù giam hảm không còn thấy ánh mặt trời, không thấy nền văn mình thế giới đang đi về đâu.

3. TỰ PHÊ BÌNH :

Tự phê bình là hình thức RA TOA AN NHAN NHAN, tự mình nhìn nhan ban than luon ra suc cố gang đến tuyet đối nhung van chưa hoan thanh trách nhiem, phai khai báo tất ca nhung bí mat trong oc nao, nhung gi con dau diem nhu mot toi nhan yeu duoi, phai tu thu, khien trach ban than con kem coi, du cho co nhan thuc va y thuc cao ve duong loi chu truong cua Dang, phai to ra vui mung sung suong khi duoc nhan BAT CU trach nhiem, cong tac gi cua dang giao pho, ngoai ra phai tuyên truyền cong lao (BIP) cua Đảng Cộng trước tập thể, ca ngợi cái Đảng Cộng, noi mình đang sống và làm việc mot cach say me va thanh thuc, phải tự nhận mình là một phần tử CS trung kien, de hu doa nguoi khac...Nhu vay moi ca nhan trong tap the da tu doi tra chinh ban than minh vi qua SO HAI bon CS, nhung cuoi cung lai tro thanh mot cong cu de lua, ham doa, gat nguoi chung quanh.
Theo thứ tư từng người một đọc bản tổng kết cá nhân về tất cả việc lam, kết quả đã làm, phải nói lên sự cố gắng nhiệt tình của ban thân để đat chỉ tiêu thì đua hay mệnh lệnh mà cấp trên đã giao, phải phát biểu suy nghĩ, về ý thức, và cả lòng trung thành đối với đường lối Công Đang, (mặc dù nói dối) cuối cùng phải tự mình nhìn nhận là mình hết sức tích cực, nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót và tu xep loại ban thân tốt xấu theo thứ hàng A,B,C,D ( tot, kha, trung bình, kem). Dĩ nhiên là phải tự hạ thấp mình trước tập thể, hoặc tự mình phải bịa ra một khuyết điểm để chứng mình là thành khẩn, thật thà, luôn trung thành và tỏ ra ngoan ngoãn, hy vong Dang thuong xot nang quan diem, xep hang tang len mot bac vi qua trung thanh. ( that la bip bom, gia doi, diem dang… het cho noi!).

Nhìn quanh cuộc họp tổ khổ, ai cũng nói những loi thu toi giống nhau, cùng tán dương cong lao trom cuop cua HCM, ca ngoi thanh qua doi tra cua Dang CS, cùng gia vo hăng hái thi đua, đại đa số là nói hùa theo, nói chiếu lệ, nói dối để khỏi bị theo dõi, bị đánh giá là tiêu cực, thụ động, không hòa đồng...và để khỏi bị tru dập. Bản thân từng người tu minh danh giá ưu khuyet điểm: luon luon tuân lệnh, chấp hành nghiêm chỉnh và hết sức tích cực hưởng ứng thi đua, cố gắng đạt thành tích,.. đến lượt người thứ hai cũng nói vậy, rồi lần lượt mọi người cùng nói như nhau như cái máy, den noi chung bao hay ca ngoi con nguoi VO SAN, tieu diet Tu San, ca tung Ho Xi 2 ngan la phat minh kinh te, cung vang loi. Điều này làm cho tất cả nguoi dan roi vào bẫy ngu dại là ai ai cung đều sợ hãi Đảng Công San, so người chung quanh, ruột gan đều phơi bày ra, nhưng không biết ai là thật ai là giả, nhung ro rang la cung nhau song trong doi tra, cung nhau noi Lao, bip nhau, lua dao nhau ma thoi, cuoi cung chỉ thấy nỗi sợ hãi bao trùm lên cuộc sống man ro Cong San, nguoi hay la Thu vat day? thật là ghê rợn!.

Phê bình và từ phê bình là thủ đoạn hiểm độc của phe Cộng, tra hình dưới cái tên rất để nghệ và dễ bị gạt: nào là góp ý xây dựng, bình bầu cá nhân xuất sắc, nào là tổng kết thi đua, xếp loại tiên tiến, mọi người vì mọi người... nhưng thực tế là cưỡng ép mọi tầng lớp nhân dân, công nhân, cán bộ viên chức phải có mặt và tham gia hoi hop. Trong lúc báo cáo, cá nhân đều phát biểu vệ tinh thần hăng say, sự tích cực tham gia, hưởng ứng các đợt thi đua, tạo tâm lý giả dối là người nầy gat người kia là mọi người theo Đảng Cộng, hù doạ bằng đám đông, mọi người có thể theo dõi một người, nhưng không ai biết bụng dạ của ai, đâu đâu cũng thấy những con mắt dòm ngó, theo dõi, qua nhiều năm tháng, con người buộc phải sống đạo đức giả, vờ vịt, sợ hãi vô cớ, nhắm mắt làm ngơ trước mọi điều xấu xa...để không ai hiểu được mình.

Sau những cuộc họp phê và tự phê bình, bươi móc, tố cáo, người ta trở nên nghi ki lẫn nhau, không ai dám tin ai nữa, dần dần tính tình cũng thay đổi, không dám tâm tinh, nói thật lòng mình cho người khác nghe, lai ngao ngán cho tình đời thay trắng đôỉ đen, khinh bỉ phường vong ân bội nghĩa, đâu đâu cũng thấy phản bội, tố cáo, lừa lọc, thay lòng đoi da như trở bàn tay, sợ hãi đến nỗi xa lánh het bạn bè... thì còn đâu việc kêu gọi sư đoàn kết lên tiếng đòi lại nhân quyền, hoặc chống lại sự bất công, lên án sự cướp phá của Đảng Cộng Sản. Lâu dần người dân có thói quen sống im lặng, sợ sệt, nghi ngờ, biết vâng lời ngoan ngoãn, không dám chống đối bất cứ sai trái, không còn sức mạnh ý chí bảo vệ bản thân, gia đình, bà con làng xóm nữa. Bản tính của người dân (hoặc những ai thấm nhuần tư tưởng gian dối cs) trong vùng đất CS chiếm cũng thay đổi, vì sống trong hoài nghi và sợ sệt mọi thứ, con người trở nên lạnh cam, khong bieu lo cam xuc, khong nhin len ma luon cui dau, khong vui cuoi tu nhien, khong bao gio phat bieu, khong bao gio noi ho thay Dat nuoc ngheo nan lac hau, ho luon noi Toi khong thay gi ca, toi co nghe gi dau!, Toi hoan toan khong biet, toi so lam…bay gio ho không thể vô tư và hồn nhiên, hoặc tin tưởng tương lai như những công dân xứ sở tự do, họ trở nên cau có, bi căng thẳng suy nhược thần kinh, khổ cực vi lao động, thiếu thốn nhiều mặt, tranh chấp nhau vì miếng cơm manh áo, cho nên tình người cũng chẳng còn.

Đây là thủ đoạn ma mảnh nhất của CS, của những tên đầu đảng đã tìm những mưu mô hiểm độc nhằm để gieo rắc sự chia rẽ, thù hiem, sợ hãi đến tất cả mọi tầng lớp nhân dân, vì càng chia rẽ, sợ hãi thì càng im lặng cúi đầu trước những sách lược tồi bại, tàn ác của CS. Thật đau lòng cho quê hương ta, dân tộc ta, một đất nước Việt Nam có hơn 4000 năm văn hiến, thừa hưởng một nền lễ giáo của tổ tiên truyền lại, biết thờ kinh cha mẹ ông bà, tôn Su trong Đạo, quý trọng Nhận Lễ Nghĩa Trí Tín, một lòng bảo về quê hương giọng nòi, biết hy sinh cho đại nghĩa dân tộc. Vậy mà hơn 80 triệu người Việt hiện nay lại bị một phường thảo khấu vài ba chục tên lên nắm quyền sinh sát vừa phá hoại luật pháp đạo đức, hủy diệt tình cảm trí tuệ đồng bào ta, vừa tham lam của cái vất chất đến nỗi phải tàn sát lương dân trăm họ, đọa đày dần cũng cực lao khổ.
Tội ác này của giặc Cộng Sản: Trời không tha, Đất không dung, mà phải đưa bầy ác quỷ này về với cõi địa ngục quai thái của chúng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét